Có những cuộc gặp gỡ không phải tình cờ, mà là kết quả của sự cộng hưởng âm thầm giữa những dòng khí – giữa con người, thời điểm, và không gian. Mùa xuân năm 2014, tại vùng ven đô Chương Mỹ – Hà Nội, một doanh nhân họ Lê đã mời đến không gian làm việc của mình một chuyên gia đặc biệt: Nhà khoa học – ThS. Trần Đức Minh, người sáng lập Phong thủy Sư Việt Nam, người hơn ba thập kỷ bền bỉ theo đuổi con đường ứng dụng phong thủy học thuật vào thực tiễn kiến trúc, nhân sự và đời sống.
Với triết lý “Thích dụng – Mỹ thuật – Thuận tự nhiên”, ông không xem phong thủy là hệ thống mê tín, càng không phải là thứ “màu mè hóa không gian”, mà là khoa học nhân văn có gốc rễ từ tri thức cổ Đông phương, gắn liền với sự cảm nhận vận khí, sự vận hành của trường lực, và đặc biệt là sự tỉnh thức của con người trước hoàn cảnh sống.
Tòa nhà văn phòng mà ông khảo sát hôm ấy cao bảy tầng, sử dụng cho mục đích khai thác cho thuê. Người Giám đốc đón ông ngay từ sảnh tầng một, nét mặt niềm nở mà vẫn phảng phất trăn trở. Có lẽ, sau những năm tháng vận hành, chủ doanh nghiệp cảm nhận được điều gì đó bất ổn – không rõ ràng, không thể gọi tên, nhưng hiện diện như một dòng khí bị nghẽn trong chính cấu trúc công trình mình đầu tư.
Cuộc khảo sát bắt đầu từ phía ngoài: lối vào, cổng chính, hàng rào, và hình thể tổng thể khu đất. Thầy Minh không chỉ kiểm tra hình thể, mà còn cảm nhận khí lưu, tương quan giữa thiên – địa – nhân. Sau đó, ông lần lượt quan sát các không gian bên trong: cửa chính, cửa phụ, phòng khách, khu lễ tân, phòng họp, các tầng làm việc của cán bộ nhân viên, và phòng thờ thần linh trên tầng cao nhất.
Không gian, với người bình thường, là nơi để ở và làm việc. Nhưng với người thấu hiểu phong thủy, đó là trường khí sống động, có dòng chảy, có huyệt mạch, có trục vận hành – và khi các dòng ấy rối loạn, con người dễ mỏi mệt, bất an, hoặc suy hao năng lượng một cách vô hình.
Sau khảo sát, ông chỉ ra một số vấn đề quan trọng:
– Thứ nhất, cửa chính tại phương vị thoái khí, khiến khí vào nhà phân tán, khó tụ tài.
– Thứ hai, bố cục phòng khách tại phương vị tử khí, nội thất cứng nhắc, ánh sáng không phân đều.
– Thứ ba, bàn thờ thần linh đặt tại phương vị thoái khí.
– Thứ tư, khu vực làm việc nhân viên bố trí dây chuyền chưa khoa học, thiếu ánh sáng tự nhiên, thiếu khí động – dễ gây trì trệ tinh thần và hiệu suất thấp.
Tuy nhiên, điều đặc biệt không nằm ở việc “chỉ lỗi”, mà ở khả năng dẫn dắt thay đổi bằng phương pháp thực hành. Ông hướng dẫn Giám đốc:
– Điều chỉnh cửa chính tại phương vị vượng khí.
– Bố trí lại phòng khách tại phương vị sinh khí, đưa ánh sáng gián tiếp vào không gian;
– Tái an vị bàn thờ t tại phương vị tiến khí.
– Dẫn khí bằng gió mềm, sử dụng các vật phẩm phong thủy để ổn định trường khí.
Không phải cứ đặt vật phẩm là có khí. Mỗi pháp khí chỉ phát huy hiệu quả khi đặt đúng vị trí, đúng thời vận, và trong một tổng thể được cân bằng. Đó là điều mà ông luôn nhấn mạnh: Phong thủy không phải là “bày biện”, mà là điều tiết – tương tác – hòa hợp.
Sau một thời gian ngắn, vị Giám đốc gọi điện lại, giọng nói nhẹ nhõm và vui tươi: tòa nhà đã đầy khách thuê, đội ngũ ổn định, dòng tiền thông suốt, mà quan trọng nhất – chính ông thấy mình nhẹ lòng, như thể công trình giờ đây đã “thở” được.
Phong thủy, tự nó không thay đổi vận mệnh con người. Nhưng phong thủy – nếu hiểu đúng, làm đúng – sẽ tạo điều kiện để con người tự khai mở nội lực. Đó chính là giá trị sâu xa của một lần khảo sát tưởng như bình thường ở Chương Mỹ. Và cũng là sứ mệnh lặng lẽ của người đi giữa dòng khí – như Nhà khoa học Trần Đức Minh – suốt ba mươi năm qua.
ViNFS